Viết Cho Trời Mây Bay



* Viết Cho Trời Mây Bay *


Phượng đã bắt đầu rơi rơi thắm lối về cuối hạ… Màu áo trắng hôm nào rồi cũng dần xa…

Chỉ còn một người thiếu nữ ngồi bên ghế đá mân mê những cánh phượng tàn… Ngày mai, ngày mai nữa phượng sẽ không còn đỏ như thế này ở nơi cô đến… Làm sao gói hết cả một ký ức xôn xao để mang về bên kia trùng khơi ?

Phải chi…

– Ðang nhớ Thiên à ?
Một giọng nói cợt đùa chợt cắt ngang dòng suy tưởng của cô gái. Cô bình thản ngước nhìn lên người đã làm cô nhiều đêm mất ngủ…

– Thiên là ai ?

– Thiên là trời… mà trời thì lúc nào cũng ở trên đầu… không nhớ cũng không được. Phải không ? – Người con trai nheo mắt

– Vậy sao ? Vậy mà Thư chẳng nhớ Thiên là ai cả… Thư là người dễ thay đổi mà, cũng chẳng lãng mạn nhìn trời mây gì hết… sao nhớ nổi chứ ! – Cô gái mĩm cười

Người con trai chợt im lặng không đáp… chỉ đứng trầm tư ngắm nhìn những sợi tóc bay lõa xõa trong ngàn hoa nắng…
Ba tuần cùng chia sẻ công tác giúp đỡ trẻ em đường phố – một thời gian không lâu – nhưng có lẽ cũng đủ cho những áng mây bay xôn xao cả một khung trời.
Cả anh và cô đều là những con người cứng rắn, ngang bướng… không bao giờ muốn tin vào những chuyện tình cảm vội vã, mơ hồ, mong manh… cho nên… mùa phượng rơi tàn….mây trôi mênh mang ….

– Thiên sẽ không quên…. – Người con trai ngập ngừng

– Chỉ không quên thôi sao ? Không quên thì đâu hẳn là nhớ ! – Ánh mắt cô gái chạm nhẹ vào mắt anh rồi bay đi theo những cánh phượng rơi…

– Còn Thư ? Không nhớ nổi thì cũng đâu hẳn là quên. Phải không ?
Người con trai đã ngồi xuống… chỉ cách cô… một hơi thở yêu thương…

Cô gái chợt quay lại cong môi :
– Quên ! Sẽ quên sạch sành sanh… nhất là đối với một người rất khó ưa như Thiên !

– À há ! Nhớ ai là Thiên rồi đấy, vậy mà cứ chối đây đẩy ! Ðúng là con gái…

– Con gái thì sao chứ ! Chỉ tại mẹ Thư sinh nhầm thôi chứ đáng lẽ Thư phải là con trai mới đúng…

Cô gái chưa kịp dứt lời thì người con trai chợt nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thảng thốt:
– Thôi đừng ! Thư mà là con trai thì Thiên phải làm sao đây ?

Cái nắm tay làm tim cô gái muốn ngừng đập… chới với :
– Thiên…

Anh vẫn nắm chặt tay cô, vội tiếp lời với ánh mắt dịu dàng cơn gió:
– … khó ưa lắm mà. Không phải sao ?

Cả không gian lấp lánh ngàn hoa nắng. Hơi ấm nồng nàn tay trong tay, gió và tóc mê say…
Có lẽ buổi chiều này cũng vội vã, mơ hồ lắm, tựa như những nhớ quên vậy.
Nhưng anh và cô đều tin rằng trong góc hồn của mỗi người… đã có những áng mây bay mong manh nhưng không dễ vỡ…
… Những áng mây bay xanh màu ước vọng…
Phải không ?…

Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
6 Responses