Tùy Bút Cho Mây Nhỏ


(Tam tỷ Maynho/Bát tỷ HanSinhNhi nếu có ghé ngang…)




lạnh quá đêm qua ta cười lên gọi nắng
ôi nghe âm vang hồ thuở ấy lọt lòng
tiếng cười nức nở hơn cả dòng sông
trôi đi hết muộn phiền bao năm tháng …

mấy mùa qua ngậm ngùi chưa lớn
cô bé con cũng lạc mất đâu rồi
chao ơi cái tuổi hồn nhiều lận đận
khóc cười mà chẳng biết buồn vui …

chớm đông về rồi đó mây nhỏ ơi
tuyết trắng tinh khôi ngỡ mình vừa gặp
giọt bay qua lòng nghiêng nghiêng tiếng khóc
sao dường long lanh… dường mắt ai cười !

bạn bè và đời… vật đổi sao dời
lại không thay nổi một thời con nít
xa rồi nhưng nhớ là reo khúc khích…
phải không ?

để hôm nay ngồi nhớ thương biền biệt …
mênh mông …

“Nếu một ngày nhỏ được ban điều ước
chẳng thèm đâu quyền quý với bạc vàng
chắp tay lại nhỏ cúi đầu khẩn nguyện
ước hồn mình trong thu nắng hòa tan …”

Maynho


Ta cũng như Người ước nguyện mong manh…nhặt chiếc lá còn xanh, thả trên tóc suốt một thời con gái. Bao bước chân đời ghé qua không bao giờ trở lại. Còn ai nhớ ai ?

Ta ở nơi này tàn thu heo may, phố ở trên cao cho lòng xuống thấp…Chớm nghe hương tuyết cũng thấy lạnh mùa ngây ngất …Ta nhớ Người… hôm nay, như hôm qua…

Rồi ngày tháng cũng ngược xuôi dòng phố lạ…chắc nổi trôi cả bao ước nguyện năm nào ! Hồn đợi hồn đã đôi lần hóa đá….còn bao giờ hòa tan trong thu nắng xôn xao ?

“… Ðôi bờ thương nhớ là ánh mắt
Nhìn nhau nghe lòng hé nụ xuân
Ðôi bờ thương nhớ là sợi tóc
Buộc người dưng lại với người dưng !”

Maynho


Ta vẫn thấy ai về trong tưởng tượng, mắt nhỏ bâng khuâng quên nhớ chuyện lòng… và một sợi tóc vừa rơi xuống, vẫn xanh rất dễ thương !
Có phải sợi tóc năm nào buộc người dưng ? hay buộc long lanh ân cần mưa nắng ? Sợi tóc đâu đợi ngày sau bạc trắng, rụng cho đời sống xanh lại tháng năm …

Ôi ta đâu dám mơ tri âm … ngoài tiếng chim buổi sáng ! Ôi… có phải ta lãng mạn nên có người chợt buồn ?
Ừ ta đó, chắc còn nhiều nông nổi …
nhưng vẫn thương nhớ lắm một người… để tự mình mãi khe khẽ cười… rồi nhớ thương hơn.

“…Hãy một lần nhẹ đếm vết tháng năm
Nhỏ sẽ thấy mình chưa là người lớn
Bởi chôn dấu giữa muôn điều bề bộn
Là tâm hồn cô bé nhỏ ngày xưa !”

Maynho


Không biết mình có lớn chưa ? Ôi…thấy nắng và mưa cả trăm mùa rồi đó. Mỗi ngày sắc trời muôn màu là một bỡ ngỡ… thì biết mình có lớn chưa ?
Ừ có chứ… trưởng thành theo nỗi nhớ, dẫu là vu vơ mưa nắng thay mùa. Nhịp tim nhớ… bao giờ cũng nồng ấm ..tựa những năm nào mẹ hát ầu ơ …

Ồ ! Hôm nay mùa đông…lại không hề bơ vơ !
Tự dưng sao ai cũng thân quen quá, riêng chỉ tự nhìn thấy mình … lạ lạ…
Hay vì đã lớn hơn hôm qua một ngày !?!
…một ngày mây vẫn bay !

“….Nếu như tình yêu là nước sông
Mà người sa bước lạc giữa dòng
Cách đoạn sông chia nhiều nhánh ngã
Người có tìm được về biển không ???”

Maynho


Có nơi nào mênh mông và dữ dội hơn biển … lại dễ vỗ về mình nhẹ những nỗi đau ?
Ra biển một mình đâu hề cô độc … im lặng mà nghe tiếng bạn lòng dưới đáy thâm sâu …

Ừ, mình có thể lạc mất nhau, và dẫu một lần chưa gặp … nhưng phải không…
đâu đó vẫn cùng ngắm trời sao vừa thắp, chia những ước nguyện ngây ngất không nguôi…

Tình yêu đẹp như cuộc đời – bài hát mà mỗi tâm hồn là một nốt nhạc – … thì dẫu tâm hồn mình một lần đi lạc… biết đâu chừng lại là khúc lạc điệu dễ thương !

Thật giản dị bình thường !
Thức dậy một sớm sương mai nở nụ cười đi nhé… biết mình còn có thể đi lạc…
…còn có thể trở về…
… tìm kể chuyện lòng mình cho biển lặng nghe …

Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.

Comments are closed.