Anh có nghe không mưa nắng tháng 10, dịu dàng như ngày ấy đôi mươi … Anh đã đi cạnh em suốt 3 năm không nói, chỉ nụ tình thầm nở mãi khôn nguôi …
Em ngày ấy hoa điệp vàng vương áo trắng, chưa kịp nghe tình anh gió chuyển mùa … Sân trường vẫn hoài xôn xao mưa nắng …. và chuyện chúng mình cứ mãi ngu ngơ ….
Mình đã từng cách đôi bờ đại dương, tưởng đã lạc nhau qua dâu bể đời thường …Và rồi một ngày mùa xuân trở lại…kể chuyện chúng mình giữa nắng quê hương !
Bây giờ mỗi ngày là mỗi nhớ thương, chúng mình nắm tay bước vào cuộc sống, mỗi nhịp tin yêu ươm mầm khát vọng… giữ lại cho đời một thuở bình yên !