Perhaps, it’s very seldom someone sees her feeling blue…..
…since most of her sadness very quietly sinks deep into the bottom of the sea … gloomy echoing … just waiting to writhe and torment her heart while she spontaneously sits still watching vividly world around her, recalling her paths and journeys once upon a time …
A very deep melancholy… without rhyme or reason, not a boredom, not a despair, definitely not a misery… Only a lone and reticent soul, remains eternally speechless…
Yet, suddenly and swiftly, like off all time, sunk deep in such compassion, her desire to live seeking her best fulfillment invigoratingly outbursts again, like the silver-white waves striking joyfully onto the shore…
She is always only a small seagull that constantly explores and self-trains to fly in delight with her free will, over the vast sea. Even though there were some moments that she was exhausted and broken, hurt and injured, falling deep down to the bottom of her darkness, seeming to let go forever, but then she would flap her wings again…….flying to her sky…..!
Because… in the end … eternal love is her life, isn’t it! *_*
P.S
There are things that she can’t say to anyone …
just let them drift far, far away to strike the waves …
Tomorrow, coming back to the busy vanity cave …
There is still passionate sea fragrance clinging on her hairs…!
Hải Âu
Có lẽ lâu lắm rồi ít ai thấy nàng buồn….bởi vì có những nỗi buồn rất lặng lẽ chìm sâu dưới đáy bể khơi…trầm vọng âm u…chỉ chực quặn lên cồn cào, day dứt khi nàng bất chợt một mình lặng im nhìn ngắm nhân gian, hoài vọng ký ức đời người…
Một nỗi buồn thăm thẳm…không duyên không cớ, không chán, không thất vọng, không thống khổ…chỉ cô đơn, tịch mịch đến tận cùng…Nhưng chợt nhiên như muôn thuở, giữa muôn trùng bi thương ấy, khát vọng sống vươn lên của nàng lại càng dâng cao cuồn cuộn, như từng đợt sóng hân hoan trắng xóa vỗ bờ…
Nàng là vậy… luôn là 1 cánh chim biển nhỏ bé không ngừng khám phá và tập luyện những đường bay chao lượn vẫy vùng thỏa thích trong biển trời mênh mông. Mặc dù có khi cũng mỏi cánh tê tái, bị thương vật vã, bị rơi chìm xuống đáy bể dâu tưởng chừng buông xuôi mãi mãi, nhưng rồi nàng sẽ lại vỗ cánh bay lên…
Bởi vì, cuối cùng…Tình Yêu Thương vĩnh viễn là lẽ sống của nàng, phải không ! *_*
P.S
Có những nỗi niềm không thể nói cùng ai….
chỉ thả trôi xa xăm ngoài kia trùng khơi sóng vỗ…
Một mai về lại bộn bề đa mang lòng phố…
vẫn còn hương biển nồng nàn khơi tóc gió xôn xao…