Các con gái rất thương của mẹ,
Không biết sau này khi các con lớn lên, các con có sẽ hỏi mẹ :
“Quê hương là gì hở Mẹ
mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở Mẹ
ai đi xa cũng nhớ nhiều…”
Riêng đối với mẹ, mẹ đã ôm các con vào lòng và hát ru bài hát Quê Hương ấy rất nhiều lần, mà lần nào cũng như lần nào, mẹ đều nghẹn lòng bao cảm xúc như nhau…
Một thời ấu thơ của mẹ…
“Quê hương là chùm khế ngọt” của cây khế trong sân nhà ngoại. Mẹ không trèo hái mỗi ngày mà chỉ dùng cái cây có cái lồng lưới do ông ngoại của mẹ làm rồi đứng ngay lan can với ra để hái. Khi nào thấy cây khế có hàng đàn kiến vàng kết lá xây tổ, xây làng khắp cây thì mẹ biết mùa quả chín sẽ có những trái khế thanh mát, ngọt lịm. Cây khế đã chứng kiến bao nhiêu trò chơi trẻ thơ của mẹ với các anh chị em họ, bạn bè chòm xóm : bún thun, bắn bi, lò cò, banh đũa, thảy đá, ô quan, nhảy dây, tạt lon, đập tường, trốn tìm, cá sấu lên bờ… Những trò chơi mà bây giờ khi các con lớn lên, các con sẽ ngơ ngác khi nghe đến những cái tên đầy “xa lạ” ấy…
“Quê hương là đường đi học” của mẹ, con đường me xanh Nguyễn Bỉnh Khiêm rợp lá, con đường hoa điệp Nguyễn Du vàng rơi lả tả, con đường dầu gió Tôn Đức Thắng mà khi có những cơn gió ùa qua, những trái dầu lại bay lên xoay tít trên cao rồi rơi đầy trên tóc, trên vai, trong giỏ xe đạp…
Những con đường mà khi các con qua sau này, có lẽ chỉ còn lại chọc trời cao ốc, hun hút nắng và khói bụi đường đầy mặt, đầy tay…
“Quê hương là con diều biếc” bằng giấy báo cũ mà ông cố, ông cậu Út cặm cụi làm cùng mẹ và các anh chị em họ, sợi dây thật dài quấn quanh lon sữa bò, sau đó cả đám chạy thật nhanh vòng vòng trong hẽm để cố cho diều bay lên. Trong thành phố rất khó có chỗ để thả diều. Vậy mà trên đường đi đi về về mỗi ngày, mẹ vẫn được thấy những cánh diều lộng gió trên cao như những ước mơ hồn nhiên tuổi nhỏ. Những cánh diều mà giờ khi các con lớn lên, đã đứt dây lạc lối về quá khứ xa xưa, cũng như những khát vọng hào tráng đang dần dần lạc mất khỏi tâm hồn con người…
“Quê hương là con đò nhỏ” xếp bằng những trang giấy học trò thả bập bềnh trong những vũng nước mưa trên hè phố. Mỗi lần trời mưa là đám con nít tụi mẹ lại “cuổng trời” chạy ra đường tắm nghịch mưa tung tóe, cười nắc nẻ. Vui thích chí đó nhưng rồi lại ngậm ngùi, xót cả lòng khi nghe tiếng rao ướt sũng cơn mưa, khi nhìn thấy những gánh hàng rong ruổi còn đầy nguyên vì ế khách. Những con thuyền giấy mộc mạc ngày ấy rồi cũng trôi nổi, chìm đắm như thân phận bao người dân lam lũ quê mình.
“Quê hương là cầu tre nhỏ” trong tưởng tượng của mẹ lúc nhỏ vì mẹ lớn lên ở thành phố mà. Sau đó khi lên cấp 3, cùng cả nhóm bạn về quê một người bạn cùng lớp, mẹ mới có dịp mặc bộ bà ba chạy chân trần trên những đường đê ngang qua những cánh đồng lúa vàng ươm, đi gập ghềnh trên chiếc cầu tre nhỏ và té “ùm” xuống sông, rồi sẵn dịp cùng các bạn tắm lội vẫy vùng trong dòng nước nâu thẫm mát lạnh. Cái mùi bùn đất ngai ngái của con sông ngày ấy mẹ vẫn nhớ như in….
“Quê hương là đêm trăng tỏ”, đó là những đêm bị cúp điện, trời như thương tình nên cho trăng tròn vành vạnh sáng trưng cả khoảng sân nhà ngoại. Cả nhà có ông bà cố, ông bà ngoại, ông cậu Năm, ông cậu Út, mẹ và các anh chị em họ bắt ghế ra ngoài lan can trò chuyện, đố vui đủ thứ trên đời. Mẹ nhớ khi chơi trò đố tên các quốc gia, ông cậu Năm đã đố cả nhà 1 câu mà bị ông bà cố la quá chừng, còn đám con nít tụi mẹ ngơ ngác không hiểu vì sao ông cậu lại bị la và vì cũng chưa nghĩ ra đáp án. Câu đố ấy là : “Đố mọi người nước gì mẹ thích ?” (sau đó lớn lên chút xíu là mẹ nghĩ ra liền à hehe… ).
“Quê hương mỗi người chỉ một”. Cái nỗi nhớ quê hương trong mẹ nó cứ lớn dần theo năm tháng.
18 tuổi, mẹ rời gia đình, rời quê hương đi học ở một phương trời xa, cách nửa vòng trái đất. Vậy mà chả hiểu sao mẹ chưa bao giờ khóc vì nhớ nhà. Có lẽ vì bao nỗi niềm cứ bị nén ngược vào trong đáy tim. Đến bây giờ, khi trở lại sống trên mảnh đất quê nhà, cái niềm nhớ về một “quê hương ngày xưa của mẹ” nó càng day dứt khôn nguôi….
Và mẹ sợ lắm khi các con lớn lên, sẽ chẳng có được một “quê hương” trong tim để mà thương nhớ…
Ừ, thời gian đã làm mọi thứ thay đổi, đâu cần đi xa, sống ngay giữa quê hương mà lại nhớ quê hương đến nghẹn lòng…
Thôi thì mẹ chỉ đành ôm các con mỗi đêm và hát ru nỗi nhớ của mình… với hi vọng khi các con trưởng thành, các con sẽ giúp mảnh đất này trở lại trọn vẹn nguyên nghĩa “quê hương” ! *_*