Phố Màu Tuyết Xưa


Ngọn gió chớm đông đang bắt đầu len lỏi vào từng góc phố. Những lớp bụi đường dần dần phai mất … hình như được rửa bằng vài chùm bông tuyết trắng lất phất như sương.
Một người thanh niên khoác chiếc áo măng-tô “xám bạc chiều mưa”, chiếc mũ bêrê “đen đêm không trăng” lụp xụp trước trán …nhưng không che khuất vầng trán “thênh thang trời mây” và ánh mắt “lung linh ánh sao” mà u uất của chàng. Trên vai người thanh niên lạch cạch một cây đàn guitar đứt dây buồn thiu.
Người thanh niên rảo bước trên con đường tuyết dẫn về phía ánh trăng… gửi lời vào gió :

trăng ơi trăng !
xin trăng chớ tàn,
cho sao được giữ chút mơ tan,
chớm đông
mà quá chừng tê tái,
đã lặng dây tơ tắt tiếng đàn…

trăng hỡi !
tơ lòng có nhớ nhung ?
sao trời lạnh quá lại buông chùng!
dư âm
còn đọng trong màu mắt,
mà ánh nhìn sao, đã lạnh lùng!

có phải trăng
nào biết nhớ thương,
nên trăng chẳng thấy lạnh chiều sương,
trăng ơi!
sao vỡ thành băng giá,
trăng có bao giờ…
chút vấn vương.

Trước mặt người thanh niên, trăng rất gần mà sao đi mãi không kề cận được … Màu trăng vàng biền biệt cuối màn đêm.
Không biết cơn gió kia có mang những u tình của chàng đến trăng chưa ??
….
Ồ, gió ham chơi quá. Gió tung tăng trên đầu ngọn cây, gió lướt thướt qua những mái nhà, vờn trên mặt sóng nước lăn tăn … và chợt tung lên mái tóc mây của một người con gái đang ngồi lắng nghe biển hát.
Biển hát, và gió hát …
…văng vẳng lời tâm sự của người con trai.

Cô gái giật mình ngơ ngác ngó chung quanh. Giờ này mà còn có ai nữa nhỉ ngoài con nhóc hồn mây bóng chim này … ?? Nàng đứng dậy, cố gắng ngước nghe rõ hơn những lời thì thầm ấy.

Chừng như đã biết rõ xuất xứ của thanh âm … nàng bắt đầu nhón chân trên cát nhờ sóng đưa đường…
À …thì ra … về hướng ngàn sao …


Cô gái đi mải mê theo một tiếng gọi thật mơ hồ … mà dường như đã lâu nàng chưa bao giờ được nghe. Âm thanh hòa theo tiếng biển, vọng vào lòng nàng … dâng lên những nhịp tim đầy xao xuyến, đầy thân thương… và nhẹ nhàng như hơi thở của một áng mây .

Cô gái vẫn đi và mắt không rời những ánh sao – bây giờ đang lung linh, huyền hoặc trên đầu sóng nước. Đối với nàng, mùa đông hình như đã tan ra từ lâu lắm … theo từng cơn sóng cuốn về phía chân trời xa. Cô gái khẽ mĩm cười … và bỗng cất lời tha thiết :

sao ơi sao
xin sao bắc cầu
cho mây được thả nhẹ áng ngâu !
tàn đông
mây chảy mười phương tuyết
đã lạc trời xưa vỡ sắc màu …

sao hỡi
mây về có được không
cùng hát trời đêm tiếng tơ lòng ?
mộng mị
còn hồng trong tim nhỏ
chắc nghĩ về mây đã hư không ?

có lẽ sao
đầy quá ân tình
nên sao thành cõi mộng lung linh
sao ơi mây tan vào đêm thẫm
sao đừng tắt vội …
dẫu bình minh .

Tiếng của cô gái khe khẽ bay lên, cuộn vào một áng mây …. trôi đi trôi đi .
Những người quen cô gái trước đây … chắc không thể ngờ nàng có thể lại có những phút giây lắng đọng tâm hồn mà hòa điệu với thiên nhiên như thế !
Cả cô gái cũng không thể ngờ cơ mà …

Sóng nước long lanh soi rõ hơn khuôn mặt của người con gái trong đêm . Nàng không phải thuộc loại mắt cong mày liễu để làm bén lòng những khách hào hoa tao ngộ đầu tiên, ngược lại , khoé mắt suối xanh, lòng mắt giếng thẳm và nụ cười lưng chừng nắng… vừa có tinh ranh của lý trí, vừa có ngây thơ của ban sơ… và một chút hiểm hóc của dòng đời xuôi ngược, làm cho người ta dễ cảm thấy tò mò trước khi là yêu thích …

Cô gái còn rất trẻ, nhưng có ai ngờ được …nàng đã, đang và sẽ phải đi một chặng đường rất dài, để tìm kiếm lại những nụ cười hồn nhiên và những giọt nước mắt trong suốt của cô bé con trong tâm hồn mình.

Và tiếng gọi vang vọng từ ngàn sao nơi ấy … có phải là bắt đầu của một con đường ?


Người thanh niên bỗng dừng lại ngơ ngẩn …
đã lâu lắm rồi, chàng lang thang trên con đường này một mình … và cũng đã lâu lắm rồi, mang một hành trình cô độc trong tâm hồn.
Con đường này ít ai đi lắm, một con đường vắng vẻ ngang qua những đồng tuyết hoang vu dài thăm thẳm …
Tuy nhiên gần sắp đến sẽ có một ngã đôi, nếu đi thẳng thì sẽ tiếp tục con đường vắng lặng mùa đông … nếu rẽ ngang, có một con đường nhỏ liêu xiêu dẫn về đâu đó …
Những lần trước kia, người thanh niên có hay đi ngang khúc rẽ này, nhưng chàng không mấy bận tâm để rẽ … vì , chàng đã chọn cho mình một con đường …
và con đường ấy còn hun hút trước mặt…

Nhưng hôm nay, chàng dừng lại …khi chợt nghe một chút giai âm hoài vọng tha thiết lẫn trong những làn khói mây lăn tăn ngang qua từ phía lối rẽ …
Có chút gì đó ấm áp trong đêm …

Người thanh niên khẽ với tay … như chực chạm những áng mây …
Chàng nheo mắt, thì thầm …

MÂY NHỎ ƠI …

mây là ai ?
sao mây đến đây!
phải không ?
ảo vọng
giữa ban ngày!
sao ngàn khuya nhớ, ngàn khuya lạnh,
đâu dám mong chờ, đâu dám mơ.

mây trắng
mười phương,
trắng lưng trời,
trắng mầu trăng cũ,
nhớ chao ơi !
biết làm sao nhớ, mà không khóc!
mỗi giấc mơ về, lệ chẳng rơi….

Người thanh niên chợt dừng tiếng, chàng đưa mắt về hướng ánh trăng. Màu vàng vẫn còn biền biệt, mà hồ như … mỗi lúc một xa xôi hơn …nhòa nhạt sau những rặng tuyết….
xa như ánh nhìn của người con gái ấy lần cuối cùng tao ngộ …
xa và mong manh …
Chàng thở dài :

trăng của ngàn khuya
đã nhạt rồi,
mây trời viễn mộng
cũng xa xôi,
ôi sao mộng cứ vùi trong thực,
làm nát lòng nhau, lạc bước người

kìa mắt ai nhìn
quá ngẩn ngơ,
như quen, như lạ,
…lại thờ ơ,
có ai hiểu thấu
mầu ly biệt !
mà nhỏ chút sầu
liệm … ước mơ !!!!!!

Thế đó, người thanh niên từng lang thang trên biển cả với bao nhiêu anh em, từng hân hoan chinh phục nhiều miền đất lạ cùng bằng hữu … nay lại chọn cho mình một con đường đơn ngã, từ giã mùa hạnh ngộ xưa … để tìm ra chính mình.
đúng hay sai ? chỉ có chàng mới biết …
vui hay buồn ? chỉ có chàng mới hiểu …

À … còn, còn hoang dã thiên nhiên cũng hiểu chàng nữa … vì chúng là bạn đồng hành suốt ngàn chặng của chàng …
Và cũng chỉ có chúng mới cảm thấu được “mầu ly biệt” kia, ly biệt giữa người và người, ly biệt giữa tâm hồn và tâm hồn…
giữa ước mơ phải liệm và ước mơ phải thắp lên …

ly biệt giữa con đường và con đường…
trong hành trình tìm đến chân phương của yêu thương …

Có ánh sao chợt rơi xuống trong mắt chàng … long lanh hình giọt lệ. Người thanh niên khẽ nhặt lấy, tung lại về phía trời cao áng mây…
rồi cười nhè nhẹ …

“Mây nhỏ ơi !…”



Mây nhỏ ơi … mây nhỏ ơi…

Tiếng gọi vang vọng từ cuối trời làm người thiếu nữ bất chợt dừng lại … Những thanh âm sao quen quá … mà lạ quá !

“Mây nhỏ” … – tri âm mà.
Cách đây không lâu, một áng mây nhỏ đã hóa thân một cô học trò nghèo đến bên cạnh để chia sẻ một góc bình lặng nhất của cuộc đời người thiếu nữ ; là người chị – người bạn – là người lắng nghe – là người âm thầm chịu đựng… là cả một tấm lòng nữa, ai hiểu không ?
Nhưng ngược lại, người thiếu nữ lại không thể chia sẻ được một phần nào từ góc đời của áng mây nhỏ đó. ( Hay là có thể, mà nàng đã không nhận ra ??? )

Hàn Sinh Nhi … cô “học trò nghèo” … hay là cô nhỏ “sống lạnh lùng” ..và Ngông ? Như lời cô ấy từng nói :

“Ta khóc mà chưa chắc đã buồn
Ta cười đôi lúc … nụ cười suông
Lạnh lùng hờ hững … ừ ta thế
mơ chỉ riêng ta, lẻ mộng cùng

Bình thản mà như sóng dậy lòng
Chút gì ngơ ngẩn mắt nai trong ?
Đừng nhìn tấm tắc hồn nhiên thế
kẻo phút quay đi … lệ chảy dòng !

…Nhưng khóc thì chưa chắc đã buồn …”

Uhm… Ánh sao kia lại gợi lại câu chuyện lòng chưa bao giờ thổ lộ được của nàng.

Cô gái khẽ mĩm cười, bắt tay lên miệng làm loa nói vọng về cuối chân trời :

ƠI !

sao ở đâu
sao rụng đêm đông ???
“sống” trời phương bắc “lạnh” lắm không !
ừ thì ban ngày sao lạc mất
nên ảo vọng đành một chữ “Ngông”…

mây nhạt mười phương chẳng lưng trời
vẫn là chỗ ngàn khuya sao trôi…
mầu trăng
đã đầy trong mầu mắt
còn chỗ nào mà dư lệ
…sao ơi !!!
…”

Nàng ngước lên nhìn trăng. Trăng bao giờ cũng thế, đẹp và duy nhất, và cả một phiến nhu tình đầy những nỗi niềm chưa ai hiểu được …
không bao la như sao …
không mênh mông như mây …
….
nhưng cũng như sao… như mây…
… và đất trời huyền nhiệm chung quanh !

Người thiếu nữ thở dài :

trăng hoài chỉ một
mây như sao
thì gần hay xa cách đoạn nào ?
nát lòng giữa thực
nên lạc bước hồng lên mộng
hỏi gì sao khi có khác nhau đâu ?

giấc mơ sao đẫm một mầu …
lạ ?
quen ?
ngơ ngẩn ?
…cũng câu “tương phùng”…

Người thiếu nữ đưa tay lên ngang trời … hứng ánh sao … bâng khuâng lời cuối cùng :

“Sao đừng rụng, có được không ?”

Những tự ái ngông cuồng vốn có của người thiếu nữ đã vỡ tan sau lời vọng đó từ tận cùng con tim….
(Tan,vỡ tan…mà tan hết…chưa ?)

Mắt nàng long lanh long lanh : “có được không ? … có được không ? …”

Hở ?



Một nụ cười nhẹ như sương khói chợt hiện lên đôi mắt người thanh niên. Biết bao mảnh đời hợp tan tan hợp mà chàng đã chứng kiến. Những ánh mắt tương phùng, những nụ cười tao duyên… và cả những ly rượu tạ từ…

.. có gì không vui…. có gì không buồn ?

Cô học trò nghèo HanSinhNhi ấy … cô bé 8 tỷ/muội của đại gia đình Thi Tửu Gia Trang ấy … tri âm một thời với người huynh kính mến của chàng, sao có thể quên, sao có thể nhớ ?

Người thanh niên ngồi xuống và ngắm nhìn áng mây trắng xa xa lưng trời…
Ừ, màu mây đôi khi lại biến chuyển thành những sắc độ lạ lùng … có khi xanh và xanh … như thảo nguyên giữa biển. Chàng lắc lắc đầu cười hiền : “Cánh chim biển 10 của Thi Tửu Gia Trang đó à … có biết là sắp phải bay chưa ?”

Những thiếu nữ trong đời … cứ như muôn màu mây: cô học trò nhỏ, cánh chim biển, và trăng … Một nỗi nhớ cứ bâng khuâng.
Chàng thở dài, nói vọng lên xa xa :

NÀY MÂY,

lạnh ở đây
lạnh lắm trời phương bắc,
lạnh vô cùng
buốt giá cắt lòng nhau,
lạnh quá chừng
đông cứng lệ thương đau,
hồn hóa đá
làm sao “Ngông” mây hỡi ?

ơi,
sao nhớ “mười phương “, “tám hướng ” người,
nhớ mầu thương nhớ, nhớ khôn nguôi,
mắt đoanh tròng nhớ ngàn khuya lệ,
đẵm cả trời đêm nhớ quá thôi.

nhớ quá người ơi chẳng thấy người,
mây về giăng lỡ phiếm tình rơi,
trăng còn lặng ánh nhìn ai đó,
sao mãi “vu vơ ” lạnh cả trời …

nhớ thương ơi…

Có ai nghe được nỗi nhớ của chàng không nhỉ ? Hay rồi cũng sẽ chìm vào những ngả đường biệt ly ?



Một cơn gió vu vơ thốc ngang lưng áo mây của người thiếu nữ. Sóng biển đêm lạnh buốt, xõa bọt trắng xóa cả chân trời… chìm ảo như hoài niệm về quá khứ. Một nỗi cô đơn cùng cực vây quanh. “Ta là con người cô độc nhất thế gian này !” – Cô gái hét lên át tiếng sóng… ( mà có ai không cô độc đâu nhỉ ? ).

Cô gái nhìn về chân trời … nhìn về ký ức… Biết bao bước chân người đã ghé ngang đời nàng … biết bao không gian là những vòng tay nồng ấm chừng như nối tròn một cõi …. Nàng xòe bàn tay… chỉ là những ngón tay co ro lạnh lẽo như hơi đêm … như phận người …

Vậy mà … người thiếu nữ mĩm cười – vẫn là một nét ngang bướng cố hữu – nàng nghếch mắt lên :

NÈ SAO,

lạnh nơi nào…
chưa hẳn lạnh lắm ðâu !
ðây lạnh,
lạnh vừa ðủ lạnh chẳng nhìn nhau
lạnh…
trắng một ngày không mây trắng
lạnh ðôi tròng lạnh trong ánh sao !

Cô gái chợt nhớ đến người tỷ tỷ Mây nhỏ … Nàng và tỷ tỷ có chung nhiều sợi dây tâm cảm đến thế, biết đâu chừng cũng chung một “cố nhân” !
Nếu là chỉ một “cố nhân”…
…thì nàng và tỷ tỷ…
…ai sẽ là người còn lại trong nỗi nhớ mênh mông mơ hồ ấy ?
Người thiếu nữ cúi xuống bâng khuâng ….

này,
“mười phương”, “tám hướng” vẫn là mây
nhớ nào trong nhớ nhớ “cuồng quay” ?
nhớ,
“vu vơ” nhớ…
hay là vẫn
mây rụng ngàn khuya, sao còn say ?

Có một khoảng “trời” vừa mới đi qua … Người thiếu nữ nhớ nhiều quá … mà cũng không rõ mình nhớ gì !

nhớ, chẳng thấy người
phiếm lỡ tình rơi
ánh nhìn ai ðó…
sao ?
mây ?
trăng ?
TRỜI ?

Lại một giọt biển vừa chạm qua mắt …

thương quá thôi !


Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
2 Responses