Nghìn Kiếp Bên Trời Hóa Nhớ Thương



* Nghìn Kiếp Bên Trời

Hóa Nhớ Thương *



đứng lặng trông vời mây cuối thôn
chiều nghiêng mầu nhớ ướt hoàng hôn
ta thấy người về đau cung kiếm
cố hương ơi nức nở đoạn trường !

ta vẫn đợi người chiều sương vắng
xõa tóc trăm năm hẹn ngàn năm
tuyết sương lệ ái ân phai lặng
người bao giờ về giữa phù vân ?

ngần ngại quá từ muôn kiếp trước
duyên nợ nào kết trọn bèo mây
tìm người ngỡ ngàng qua bóng nước
mới hay thương nhớ trọn vơi đầy

thôi thả mây về xưa cuối thôn
chiều xưa, đường xưa … khép ngỏ hồn
người xưa hóa đá chờ tin nhạn
ta giờ nghìn kiếp hóa nhớ thương !

Hải Âu


Category: Thơ - My Poems
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
No Responses