Ngày Xưa Của Mẹ




Hôm ấy nhỏ nhận được quà Tết và lá thư của Mẹ …lắng đọng một thời …

“Bé thương yêu

Hải Âu của mẹ,
mẹ cố gắng ghi lại cho con – ghi rõ và đúng y phần nào đường nét, dáng vẻ những lời thơ tình yêu của người bạn ngày xưa ấy .
Những dòng chữ đầy tình cảm yêu thương trìu mến của thời đi học.

NGÀY XƯA …ngày xưa …
hai tiếng ấy mẹ vẫn thường nghĩ đến, nhớ hoài … mà mỗi lần nhớ đến mẹ luôn thấy cuộc sống vẫn đẹp, con người dễ yêu …
Ðôi khi nhớ đến mẹ lại muốn trào nước mắt vì rất mong, rất mong gặp lại người xưa, muốn “trở lại mái nhà xưa”…

Và một điều lạ lùng : mỗi khi nhớ đến ngày xưa, mẹ lại thấy rất bình yên, rất hiền hòa .

Bé ơi !
Có hiểu không bé con ?
Mẹ luôn muốn chia sẻ với bé con, với những người thân yêu những vui, buồn, yêu, giận… nhưng hình như ai cũng mải mê chạy đua với đời sống, với danh vị…
Nhưng không sao,
Có lúc, đến lúc, những người thân yêu cũng phải đến gần nhau .
Mẹ luôn tin như thế, bé con ạ !

Thương yêu bé
Mẹ ”


I

“Ngày xưa !
Hai tiếng đầy kỷ niệm, biết có còn được nhắc lại mãi trong đời sống như những rung động nồng nàn của thuở ban đầu ?

Những hạt nước mắt chỉ làm sáng ngời thêm kỷ niệm. Và, chẳng bao giờ tôi có thể quên được mình đã bước đi trong hạnh phúc, mắt xanh, môi ngọt mùi cỏ non trên những chặng đường đã qua của đời sống.


Văn Khoa 11/10/75
Kỷ niệm lần họp cuối với Hải Iến

Thật tình tôi và em xa lạ
xa ghê đi bởi chưa gặp một lần
Tên của em – một loài chim biển
Quan hệ gì điều đó phải không em ?
Khi nắng trải trên những cành khô lá
Gió bơ vơ hiu hắt kéo sang mùa …
Tôi lặng lẽ gõ chân đời hiu quạnh
Và gặp em trong một thoáng tình cờ


II

“…Buổi chiều cả bọn họp nhau ca hát rồi tán chuyện nhảm, còn tôi một mình đi lang thang dưới tàng cây rợp bóng mà nghe nỗi buồn dâng cao, gió và trái tim ốm đau . Cái đám đông đôi khi dỗ dành được nỗi buồn nhưng thường làm cho tôi nhận ra nỗi buồn dễ hơn, sâu hơn … Tôi tự nhủ không hiểu mình phải làm gì bây giờ ?
Thử hỏi Tình Yêu có còn hiện hữu trên lớp sóng xô đẩy kia không ?
Tôi chợt nhớ câu nói của một người nào đó : “Hãy ra biển chúng ta sẽ gặp nhau” – Lời nói là một câu hẹn hò ?
Nhưng bây giờ… Tình Yêu là vụn cát trong lòng bàn tay, tôi càng muốn nắm chặt thì nó càng mau vuột mất. Cuối cùng chẳng còn giữ được gì.


Văn Khoa 10/08/75
Ðêm không ngủ

…”


III

“…Ðời sống và lớp bụi của thời gian đã phủ lên những gì xưa cũ ; những rung động xưa cũ đó tạo nên nỗi đam mê quấn quýt không rời .
Thành phố cũ và ngày tháng như lớp lá phủ dầy lên những ước mơ của đời người .

Tôi đã mơ ước, đã ngậm ngang môi mình ngọn cỏ non ngọt ngào và chạy trên cánh đồng mộng tưởng một đời . Tôi đã thấy em từ trên cao, vạt áo lụa sáng ngời lộng gió lấp lẫn sau những đám lá xanh quấn quýt mây trời .
Em đứng đó mái tóc dài che kín một phần, khuôn mặt hồng vì nắng ấm – thật dễ thương …


Một ngày gặp lại Hải Iến

…”


IV

“… Tôi vẫn còn đi tìm tiếng chim hót ngọt ngào trên những đồi xa, tìm lại môi cười của em ngày xưa giờ đã ẩn dạng đâu đó, sau chiếc lá, trong hạt sương, hay vẩn vơ tan trên đầu ngọn khói ? Tìm lá vàng xưa mang về thành phố ? Thật tình tôi cũng chưa thể quên được, tôi vẫn còn nối dài những bước chân đi kiếm tìm kỷ niệm đã ào ạt theo gió, lặng lờ cuốn theo nắng mây .
Hương trầm phủ quanh ngày thơ ấu, lời hát ru của người mẹ, vóc dáng xa xăm của người cha, và nụ cười nồng ấm của người tình … mãi mãi còn quyến rũ tôi lên đường tìm về ký ức.
Kiếm tìm để thở dài ngơ ngẩn – bởi vì tôi và em, kỷ niệm và người tình tất cả chỉ là một cuộc rượt đuổi – có phải không ?


Văn Khoa
Ngày tháng 9_75

…”


V

“Thành phố có em ở đó vẫn cuốn hút tôi một cách dữ dội, tưởng quên mà thật ra rất nhớ .
Khi tôi tìm về, những con chim cứ hót và những cụm hoa vàng vẫn hoài nở rộ. Giao mùa vẫn là một chút nhớ thương rơi rụng, bóng đêm vẫn qua hồn với những đường đi không rõ nét, mù mờ như tương lai trước mắt.Tôi thèm được trở lại ngày xưa như một chút mưa nào đó tưới mát tâm hồn, đang héo vì ánh nắng gắt gao…”


VI

“Trời nắng dịu cho tôi thấy những sợi tơ trời bay vướng vào hàng cây xanh …. ngày tháng nào rồi cũng sẽ qua đi theo ngọn gió đổi mùa nhè nhẹ thổi. Xin tặng Hải Iến trái tim yêu của tình người và chúc nàng thật vui trong mùa vừa đến để đôi mắt to nhìn khoảng trời êm vui trước mặt, môi vẫn hoài nụ cười cho đời tan đi những cụm mây phiền muộn.Và, có phải giọt nắng nào đã rơi xuống tim … vang lên bản tình ca bất hủ .


Văn Khoa
19/11/75

…”

Nhỏ không biết người xưa ấy của mẹ là ai cả …
Mẹ cũng không biết ai đã nhờ cô bạn gái thân của mẹ chuyển dùm những giòng thư xanh ấy cho mẹ …
Thôi vậy …
… Người xưa của Mẹ ơi
….Ngày xưa của Mẹ ơi
Xin cám ơn người đã gửi tặng một phần rất đẹp của đời sống, để trên chặng đường tìm kiếm những thanh âm diệu vợi của tâm hồn…sẽ mãi còn một khoảng mây trời lồng lộng nắng gió, có bước chân ngập ngừng dấu cỏ…trở về… rất đậm nhớ thương !


Thành phố Cuốn Theo Chiều Gió – Mùa xanh 2002
Cô bé của những ngày sau

Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
No Responses