Một Khoảng Trời Chỉ Để Nhìn Nhau



Ta đi giữa ồn ào bể dâu… vẫn cười dễ thương mộng ban đầu. Không biết người… chiêm bao có thấy… một khoảng trời chỉ để nhìn nhau ?!

29/11/2005

Cái chớm lạnh mà tê tái đầu xuân lại kéo về cùng với những cánh hoa trắng rơi rụng trên đoạn đường thương nhớ… Phố thị ngược xuôi, náo nhiệt đôi khi không khỏa lấp nổi sự trống trải, cô đơn của tâm hồn con người. Có lúc cuộc sống hồ như vô thường lắm, cứ khắc khoải, hoang mang chồng chất lên những bước chân không biết về đâu…
Vậy mà, những phấn hương đời nào có thể phai nhạt sắc màu… khi dấu yêu vẫn đến giữa đời như mộng…

Đã có một chiều Intermezzo như thế… má hồng thắm … mắt long lanh … sợi tóc mong manh bay ngang ánh nến lung linh tương phùng… tiếng cười giòn tan khuấy vào tách cà phê nóng hổi, để rồi nóng cả ánh mắt ấy nồng nàn, miên man. Bỗng dưng có những đoạn trường, nghiệt ngã bị lãng quên, chỉ còn nắc nẻ hồn nhiên những câu chuyện tuổi thơ, chỉ tha thiết lãng mạn những nỗi niềm biệt ly, tao ngộ … chia đôi ngọt ngào Tiramisu.

Ngọt ngào quá nên chợt thắt lòng nghe lời của một áng mây tím :

Đôi khi thành phố không có gió
mà bay nỗi nhớ đến tận trời
……………
đôi khi thành phố im không nói
mà ồn ào nhịp đập, người ơi …!

15/12/2005

Có nỗi nhớ không thể nào diễn tả bằng lời… không vùi chôn được trong phố thị tấp nập, phồn hoa, không gởi được cho gió mây trôi, cũng không thể nào thả xuống cơn sóng biển dập dồn trắng xóa ngoài kia !

Nhớ đến nỗi phóng xe trên xa lộ hướng Đông – Tây … nhớ ! Đọc một cuốn sách … nhớ ! Nhìn một bên đường … nhớ ! Ngồi một góc quán … nhớ ! Nghe một bản nhạc … nhớ ! Chuẩn bị một buổi ăn … nhớ ! Ai đó gọi tên mình … nhớ !
Nhớ cứ chạy lung tung trong từng góc hồn, từng huyết mạch. Trời nắng đẹp rực rỡ thì nhớ một cơn mưa … trời mưa rưng rưng thì lại … nhớ !
Không nhớ sao được, phải không ? …khi có một lần trời Sandhill đã mưa như thế … Bên ngoài khung cửa xe mưa lành lạnh, ươn ướt như khói như sương … mà bên trong xe thì cứ mãi cháy bỏng cái nhìn lặng thinh… cứ hoài xôn xao nhịp tim… cứ không nguôi nồng nàn hơi thở…

Em nhắm mắt lại đi !”
…Có người đã ngoan ngoãn nghe lời, khờ quá nhỉ ?
Khờ quá nên dòng tóc xõa tung đan rối tay người !
Em mở mắt ra đi … không sợ bị tấn công sao ?
…Có người vẫn ngoan ngoãn nghe lời, khôn ghê chưa ?
Khôn quá nên môi còn thanh khiết nét cười sớm mai !
……..
Hứa với anh, đừng thương anh nhé !
…Có người hư mất rồi, không thể nào nghe lời nữa, biết không ?
Hư quá nên bây giờ tạm lãng quên tất cả … tiếp tục bước đi giữa những xuôi ngược, nổi trôi cho lòng thơm đủ nắng mưa của đời sống …….
Rồi sẽ một ngày gặp lại, mình vẫn còn vẹn nguyên những ngày tháng ấy … Bình Yên !

Giã Từ !

Đôi khi tiết trời thay đổi cũng không bằng được với những mưa nắng và giông bão trong tâm hồn con người. Và những yêu dấu thề hẹn rồi cũng dường bay theo gió mây trôi …

Tâm hồn con người trong những giấc mơ, ước vọng thì bao giờ cũng lãng mạn quá, dễ thương quá, vậy mà đối diện với hoàn cảnh thực tế … đôi khi thật nhỏ nhoi tội nghiệp. Biết không ? Mưu cầu, tính toán cho những phù hoa, bình yên giả tạm thì đâu phải chỉ mình ta làm được… mà còn có biết bao nhiêu trí não ngoài kia đang làm đó người !

Em có hối hận không ?
…Có một giấc mơ, ước vọng đã bắt đầu bằng câu hỏi dịu dàng như thế, bằng cái lắc đầu nhỏ nhẹ thay cho câu trả lời ….và kết thúc trong vòng tay đắm đuối khôn nguôi. Đã quên chưa người ?

Ừ, nếu ta không có một chút của ngày để “sống trên mây” thì ta có lẽ chẳng còn tồn tại bây giờ, chẳng gọi được nụ cười trên môi của mẹ tưởng đã phai nhòa theo năm tháng, chẳng khơi được khát vọng sống từ biết bao trái tim tưởng đã chán chường nhịp đập, chẳng có được chiều Intermezzo lung linh ngày ấy, và …cũng chẳng có được Sandhill nồng nàn mưa bay !

Thôi vậy, cám ơn người đã cho ta một lần biết đam mê tột đỉnh, biết thương nhớ khôn cùng, biết vụn vặt như những kẻ tình si, và biết chải lại dòng tóc xanh cho bay thơm phấn hương đời. Có gì hạnh phúc hơn khi mình thật sự đã sống, phải không người ?

Và người chưa bao giờ biết được … ta vốn là một áng mây……….một áng mây trắng lãng đãng trong một khoảng trời mà người có thể đã dần quay lưng, cúi đầu : Một Khoảng Trời Chỉ Để Nhìn Nhau!

Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
2 Responses