Cổ Tích Mây Ngàn

(Các tỷ muội Thi Tửu Gia Trang nếu có ghé ngang…)



nơi này lại chớm màu đông tuyết cũ
màu xuống mênh mang cổ tích mây ngàn
mây giờ xuống thấp cho chiều lên tối
người giờ xuống đời lạnh giấc tan hoang …

rừng xuống điêu tàn cho bay màu khói
che bước sương rơi ướt tóc mây mùa
nghe lá thu phai xuống lòng gió nổi
chút nhớ chút buồn ngày xưa … ngày xưa …

“nếu người về xua tan mùa gió bão
biển tình xưa còn dậy sóng nơi lòng ?
hay đời đã quen rồi cuộc phẳng lặng
thì chúng mình người dưng lắm phải không !?”

Bát tỷ – HanSinhNhi


ta biết người không về đây nữa
dù gió bão tan như mưa rồi
mắt người xa xôi theo màu khói
ta mãi ngậm ngùi ôm giấc chia phôi

không lẽ biển xưa chừ yên lặng sóng
quên mất xôn xao vỗ vọng mây trời
không lẽ một người … ngày xưa “gàn” lắm
chừ cúi đầu về … quên nổi quên trôi ?

thôi vậy,
ta chờ người dạo cung đàn cũ
ru lá mùa thu hát mộng vàng
bao giờ bước người ngang mùa nhớ
ta và người … nắng gió thênh thang !

“…Khóc ư ? Ta, Người lệ nhỏ
Cười à ? Vỡ vụn tiếng ngân
Nếu không một ngày biết nhớ
Biệt ly, hội ngộ ai cần ? …”

Cửu tỷ – trucdao


Dòng sông chở về bâng khuâng
ngậm ngùi bờ bến tương phùng
tiếng cười vọng dài năm tháng
cuối trời đọng lại rưng rưng…

ai rồi không thương không nhớ
chuyện xưa như khói như sương
ai rồi cúi đầu dang dở
buông mộng trôi giấc vô thường

Ðường xanh mây mùa lãng du
nhịp đời gõ bước tương tư
từ dòng sông, từ bến đợi
lời thương nhớ như lời ru…

Với người
thời gian nguôi cơn đau
Với ta
sao chẳng chút nhiệm mầu ?
Trong người
bóng ta dường như nhạt
Ta thì …
người mỗi lúc một sâu !

Tứ tỷ – HatMuaRoi


thời gian rồi xuôi con thuyền nhỏ
chở được lòng ai tới bến bờ ?
ngày mai …. ngày mai … xa thế đó
có những con thuyền vẫn chơ vơ …

thì thời gian nguyên nghĩa đợi chờ
nhiệm mầu vì thân ái ngày xưa
những bài ca đời trong ký ức
vang như giọng cười ai trong mơ …

xuôi mãi thời gian ừ rồi ngỡ
chia ly là vĩnh cửu tương phùng
dẫu mình lạc tên trong lòng phố
gọi nhau ân cần bằng nhớ nhung !

Nhớ lo sợ một lần em không đến
hãy khoanh tay lặng ngóng bên thềm
bởi ở đời có ai mà biết được
sẽ một ngày gió thổi tắt hồn em …

Bát tỷ – HanSinhNhi


phải cơn gió nào lạnh hơn đêm
buồn theo rơi rụng sợi tóc mềm
gợi hương xưa chút mùa hò hẹn
tóc gió hôm nào lại bay lên …

hồn lặng im chìm xuôi định mệnh
ngỡ thành sỏi đá giữa đời nhau
đâu hay cuộc sống là huyền nhiệm
sỏi đá cần nhau đến bạc đầu …

trời đâu thể nào tắt nắng
gió đâu thể thổi tắt hồn
màu chờ đợi là mây trắng
bay suốt đời … và … mênh mông !

Hải Âu

You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
No Responses