* Còn Vết Chân Cuối Trời *
Anh đi về cuối mùa đông
Em mùa thu đợi giữa lòng mong manh…
Biết không anh…
Rừng thu cuối phố vẫn chiều thường nhật
Lá còn xanh
chưa thay hết sắc lòng …
rơi rơi … về phía mênh mông
em nhặt lá, khóc dòng sông … một mình
Anh từ biệt bằng lời tĩnh lặng
hình như mình… cùng nhìn biển thôi
những hẹn thề sẽ phai năm tháng
còn tiếng biển …muôn đời chưa nguôi…
Anh nơi ấy … quên thời gian chưa nhỉ
bông tuyết bay mờ nhạt nỗi sầu
đốm lửa giữa băng sơn…
lung linh chân ý
khơi ân tình biết mấy trong nhau !
Anh có biết….chiếc cầu sao gió
em đi một đời tìm mãi tình sâu
dẫu lạc vai giữa hồng trần giông tố
còn vết chân cuối trời cho những ngày sau..
những vết chân đâu đã thay màu …
Hải Âu
|
|
|
You can follow any responses to this entry through the
RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.