Có nỗi nhớ bắt đầu từ ngọn gió, bay qua những cánh thư tình, anh viết cho em ngày đó…giờ đọc lại..vẫn….. đứng tim !
Con đường chiều nay mùa hạ nghiêng nghiêng, em chợt muốn trở về những ngày xưa hoa nắng, cái thuở còn một mình … ở một nơi xa vắng… mà vẫn ấm lòng trong nỗi nhớ anh !
Ừ, em biết, đã qua rồi những ngày xanh … chúng mình nắm tay nhau là chồng, là vợ …giờ có những điều còn tha thiết hơn nhung nhớ … và nồng nàn hơn cả những dấu yêu xưa…
Nhưng em vẫn muốn trở về hôm ấy trời đổ mưa, để lại được nghe tiếng lòng xao động … anh chìa tay cho em những giọt mưa bong bóng … và cả ánh nhìn sâu thẳm đến trăm năm !
Em muốn trở về khung cửa chớm đông … ghi dấu xôn xao những bông tuyết trắng …có tiếng dương cầm mênh mang lắm, và anh thì thầm : “Em có lạnh không ?”
Anh giờ đang tất bật giữa phố xá mênh mông, có nhớ em không …. nỗi nhớ của những ngày xưa ấy ? Để thoáng dừng chân lại, anh dịu dàng nhặt lấy … sợi tóc em vừa rụng xuống tương tư.