Phố chiều thường nhật ồn ào, tất bật…. những vòng xe hối hả nối đuôi về cuối chân trời… những bước chân vột vã lướt qua rồi cũng dần xa mãi….Có còn giọt chiều nào đọng lại trong mắt biếc long lanh ?
Ừ, có chứ…. còn có những chiều phố rất hò hẹn, xôn xao…để lại cho đời chút bình yên đến thế…
* Chiều Phố Gió *
buổi chiều đi lên con dốc
thả ưu tư xuống chân đồi
thấy mình vẫn là cô nhóc
già hơn chút đỉnh mà thôi
quanh đây vẫn mùa đông trắng
gió lên vi vút muôn đời
người lung linh như giọt nắng
luồn qua kẽ tay rong chơi
ta buồn rồi ta quên mất
như đông rồi cũng qua mùa
có những niềm đau rất thật
hóa thành cổ tích xa xưa
chuyện kể một ngày phố gió
mây theo ta xuống chân đồi
có người vẫn là cô nhóc
bước chân vào đời buồn vui
Khói Tím
* Chiều Phố Nắng *
buổi chiều đi xuống con dốc
đưa tay chào chiếc bóng mình
bổng dưng thấy đời quạnh vắng
rơi vào lòng chút lặng thinh …
quanh đây mùa đông đi vội
xác xơ chiếc lá cong vành
lặng im nghe chiều gió nổi
đâu ngờ tuổi lá thôi … xanh …
ta buồn hay vui không rõ …
giang tay ôm hết bốn mùa
mới hay người lạc đâu đó …
nên bốn mùa khóc gió mưa !
chuyện kể một ngày phố nắng
ngẩn ngơ, khúc khích .. mình cười …
bởi người muôn đời mây trắng …
hong mộng chiều vàng … thế thôi …
Nắng Xanh
* Chiều Phố Hát *
buổi chiều về ngang con dốc
chợt nghe nắng gió thì thầm
ta – cô nhỏ buồn chưa khóc
nên cười cho đủ trăm năm
mùa xanh vừa khuất mùa đông
lá bay thêm biếc tuổi lòng
người đi giữa chiều phố hát
có gởi cung đàn lại không ?
buồn mấy tương tư rồi nhỉ ?
phố dạo chưa vơi điệu sầu
ước gì ta người xuôi ngược…
để nắng nghiêng về xôn xao
bao giờ gió qua nơi ấy
xin hát lại phố tình ca
chợt biết mình thương đến vậy
từ khi ánh mắt đi qua…
Sương Trắng
* Chiều Phố Ngáy *
Buổi chiều nằm trên con dốc
Chợt nghe gió hát thật hiền
Ta buồn trong dăm ba phút
Mượn đà tìm giấc ngủ yên
Mùa đông cũng buồn ngủ hơn
Thờ ơ chiếc lá lượn vờn
Một mình nằm yên ta ngáy
Đất trời có biết gì không?
Ngáy bao lâu rồi không biết
Bình yên vốn rất ngọt ngào
Giấc ngủ là cao siêu nhất
Ta cười trong giấc chiêm bao
Thế là một chiều phố ngáy
Nắng vẫn vuốt ve miệt mài
Gió mây vẫn còn qua lại
Ngáy đều ta vẫn ngủ say
AlreadyTuTe
* Chiều Phố Núi *
Buổi chiều lang thang con dốc
Hoàng hôn chết giữa chân đồi
Trời buồn tự dưng than khóc
Mưa phùn thoáng qua tim côi
Ai đi về nơi xứ khác
Ôm theo vạt nắng dịu nồng
Cho mưa phùn rơi man mác
Tình người bỗng hóa mùa đông
Mưa rơi rồi mưa cũng tắt
Khác gì vạt nắng người mang
Tình yêu là một khoảnh khắc
Cho hai kẻ đến vội vàng
Tháng năm đi về phố núi
Rừng xanh bỗng cỗi cằn già…
Hơn hai mươi đời gió bụi
Đi về cũng chỉ mình ta !
Cỏ May
* Chiều Phố Lá *
Đôi chân ta còn đi miết
Chiều trên phố lá xanh màu
Mắt ai ngời lên biêng biếc
Nằm sau phiến lá xôn xao
Người giấu tình yêu sau lá
Mùa thu trút tận đôi lòng
Còn vấn vương trong tiếng gió
Là lời tình yêu xa xăm…
Ta đi ngược về con dốc
Thoảng nghe tiếng lá rơi đều
Lá hát hay là lá khóc ?
Mà chiều nghe sao cô liêu…
Người còn giấu sau phiến lá
Tình yêu chưa thắm xanh màu
Hôm nay mùa thu tàn cả
Tìm đâu… ta biết tìm đâu ?
Khói Tím
* Chiều Phố Hú *
chiều nay trở về con dốc
chợt nghe đời vắng thêm đời
một mình… ta đâu thèm khóc
hóa thành con sói hú chơi
ơi…
tìm chi một bóng giữa đàn
ta thong dong cõi thênh thang
đói thì quặp mồi khao khát
no rồi ta uống ánh trăng
ngàn năm nữa người tìm đến
ta đã thành con sói già…
ngồi bên cõi người hoài niệm
hú vọng đỉnh đồi phôi pha
ừ… ta hóa thành con sói
hoang dại lắm, phải không người ?
phố chiều nếu nghe ta hú
có đọng ân tình chơi vơi ?
Sương Trắng
* Chiều Phố Tít *
Buổi chiều ngược xuôi trên dốc
Chợt nghe lặng lẽ trong hồn
Bước chân xoáy vào dấu vết
Lạnh lùng ai đã bỏ không
Mùa thu vẫn giống xa xưa
Heo may vội vã suốt mùa
Đổi thay có như ngày cũ
Niềm riêng có vẫn như mưa
Gió ơi cuốn thành cơn lốc
Cát bụi cuộn lên thành dòng
Miệt mài miệt mài xuôi ngược
Trên sườn dốc vẫn long đong
Chiều nay gió mùa quay tít
Bạch dương nặng trĩu hai hàng
Có nghe bước đời tất bật
Mà niềm riêng cứ riêng mang …
AlreadyTuTe
* Chiều Phố Đói *
Buổi chiều bò lên con dốc
Chợt nghe dạ đói cồn cào
Nghèo đín hong có đồng cắt
Ngáp lên, ngáp xuống ào ào …
Mùa xuân đi qua thật vội
Bỏ ta meo móc thật buồn
Lang thang mấy đồi, mấy núi
Gặm hoài cọng cỏ thấy thương …
Người ơi, ở phương nào đó
Có thấy rằng ta túng tiền
Tả tơi quần áo bay gió
Run cành cạch … khác gì điên …
Bao lần lỡ chân té xuống
Rồi cứ từ từ bò lên
Bốn mùa leo hoài con dốc
Ráng chiều … đói, lại đói thêm …
Nắng Xanh
* Chiều Phố Buồn *
Buổi chiều chia tay con dốc
Người đi bỏ lại tôi buồn
Chợt thấy mình như cô nhóc
Hai hàng nước mắt rơi tuôn
Người đi, tình yêu cũng mất
Tôi còn tay trắng riêng tôi
Ngược xuôi, dòng đời tất bật
Xa nhau …cũng đã xa rồi !
Buổi chiều buồn như cơn gió
Ru đều những tiếng chuông ngân
Người đi cho đời sương, gió
Rớt xuống tình tôi bần thần
Phố buồn rêu xanh meo mốc
Nhà nhà khói phủ đìu hiu
Tôi buồn ngẩn ngơ ..tôi khóc
Cũng vì hai chữ tình yêu !
Cỏ May
|