Chợ Cá Vào Xuân




* “Chợ Cá” Vào Xuân * (còn !! !!! !!!)

Mùa xuân năm nay thật trở chứng. Trời mới vừa tràn đầy nắng ấm, nhiệt nồng hôm trước, bất chợt hôm sau lại đổ mưa, bão tố căng đầy, rồi lại buốt lạnh, âm u… Nhưng sau tất cả mấy ngày lung tung lang tang của thiên công, bên thềm hoa vẫn nở, trên cành chim vẫn hót, và trong mắt biếc vẫn đong đầy những áng mây lang thang, thong dong.

Lòng người hình như cũng “là lá la” theo nắng mưa của trời đất. Nhất là cái “chợ cá” chỗ cô gái làm. Tự dưng đang thân thiện, hòa đồng lại bất chợt đố kỵ, hằn học, gây sự (lãng nhách hehe…! yawn). Đã biết đi vào chợ cá thì thế nào cũng tanh mùi cá, hơn nữa, tâm hồn và ước mơ của cô gái cực kỳ đối chọi với cái bon chen, vụn vặt, mà cái chợ cá bên này là lộn xộn nhất trong cái đám lộn xộn, vậy nhưng cô gái vẫn nhiệt tình đi bán cá, nhiệt tình đến độ chả ai nghĩ là cô có thể làm được chuyện đó (nhìn cô ai cũng nghĩ cô chỉ có thể mua cá chứ làm sao mà bán cá nổi !!!! thinking)

Đơn giản là vì cô gái biết chắc một điều, nếu cô bán cá giỏi mà vẫn hong tanh mùi cá thì cô dần dần sẽ dễ sương như mấy con cá bơi ngoài đại dương mênh mông kia. angel

Chuyện thế nào nhỉ, mấy người bán cá chung (cũng là chủ chợ cá) thấy cô bán được nhiều cá hơn nên nói xỏ nói xiên cho rằng cô gái chê cá của người bán khác, tự khen cá của mình ngon để mà câu khách (oh yeah…chứ hong lẽ lại đi nói cá mình dở hơn cá của người bán chung ???!! batting eyelashes ).

Mà cá của cô ngon thật chứ bộ, hong ngon sao được khi cô thường xuyên bán với giá cắt cổ mà khách dzẫn tới mua ào ào (chả nhẽ loài người càng ngày càng thiếu thông minh, mua cá vừa dở vừa mắc ư ? confused).

Sau đó chủ chợ còn xăm xoi con cá cô bán cho người khách quen rồi chê tới chê lui trước mặt người khách quen đó của cô (trong khi cá là hàng của chợ mình, cô gái bán cá là người làm công, tiền bán cá thì chủ chợ lấy 40%).

Tiếp theo, chủ chợ còn hăm he là thiếu gì người xin vô bán trong chợ mà họ hong nhận, chỉ muốn giữ cô gái ở lại bán, là vì…ơ … vì gì nhỉ… vì tội nghiệp hoàn cảnh cô gái chăng ? (xì, cô cứ phây phây thế kia thì có gì mà tội nghiệp ? whistling )…hay là vì mấy lão chủ để ý nhan sắc nghiêng thùng đổ nước của cô gái hypnotized ? (dẹp, mấy lão đó tuy là đàn ông nhưng chỉ thấy đàn ông đẹp thôi, phái đẹp như cô thì chỉ làm họ ngứa con mét not worthy).

Túm lại mấy lão í cần giữ cô là vì cô bán cá được cho chợ của họ mà cô lại vừa thông manh, hoạt chén…í lộn hoạt bát, dễ sương, dzịu dzèng, dziên dzáng…blushing !!!! Họ sợ cô ỷ thế lộng hành….nên lâu lâu phải kiếm chiện…mà họ hong có bít rằng kím chiện với cô gái là tạo một cơ hội cho cô có dịp ỷ thế lộng hành với bộ lòng hong bít thẹn của mình keke… !

Mà đôi khi là vầy, nếu cô gái ngày ngày đi bán cá mà chợ cá cứ êm đềm, bình lặng giả tạm thì có lẽ cô gái bị tanh cá mà sẽ cứ tưởng mình thơm như hoa tươi, chỉ nhờ những lần có chuyện giật gân, tàm xàm như thế này cô gái mới giật mình mà tắm gội thường xuyên hơn cho cái mùi cá kia tan đi (đại khái là chợ cá bình yên thì tắm 1 tuần/lần, còn lộn xộn thì cũng được vài ba lần/tuần) tongue !!!

Túm lại là sau tất cả mấy ngày lung tung lang tang của thiên hạ, bên thềm nhà cô gái hoa đã rụng rồi vẫn nở tiếp, trên cành chim đã ngủ rồi vẫn dậy hót, và trong mắt biếc vẫn đong đầy hình ảnh mấy con cá bơi bơi, thơm tho.

Ừ…như thế đó…. chợ cá đã vào xuân !

Hải Âu


You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. Both comments and pings are currently closed.
One Response